Tình cờ gặp lại anh Hưng trong một quán bình dân ở quận Thanh Xuân, tôi thấy ngỡ ngàng bởi anh khác xưa nhiều quá. Cách đây hai năm cũng tầm này, gặp anh trên vườn đào Nhật Tân, lúc đấy anh đang thảnh thơi đi ngắm đào, xem quất. Anh còn có nhã ý tặng tôi một cây đào về nhà chơi Tết,… Hôm nay, thấy anh ở một vị trí khác, vẫn khuôn mặt, nụ cười ấy nhưng mái tóc đã lấm tấm bạc. Lúc đầu, tôi cũng không dám nhận, sợ nhầm nhưng rồi hỏi thăm nhân viên của quán, mới biết anh đang làm chủ ở đây.
Anh Hưng kể: Năm ấy sau khi gặp cậu, tôi cũng biệt tăm luôn. Thị trường nhà đất lao dốc thảm hại, mình làm sàn giao dịch cũng không ăn thua, đất cát còn đấy nhưng không bán được. Tôi cũng nghĩ nát cả óc, cuối cùng đành âm thầm rút lui. Sau thời gian ở nhà cũng chán, tôi mượn tạm lô đất sát vỉa hè để hoang của người nhà mở quán kiếm sống qua ngày. Tuy có vất vả nhưng giờ không còn lo chuyện tiền nong,…
Môi giới nhà đất đã dần đi vào chuyên nghiệp
Đang dở câu chuyện, anh Hưng lại xin lỗi để chạy vào đôn đốc nhân viên. Quán nhậu vỉa hè những ngày cuối năm khách ra vào nườm nượp, anh Hưng cũng toát mồ hôi để quán xuyến công việc.