Trước hết xin bố mẹ thứ lỗi cho con là đã vào đại học được ba tháng, tức hết một học kỳ, mới viết thư cho bố mẹ. Sau đây con muốn trình bày cho bố mẹ được rõ cuộc sống của con trong ba tháng vừa qua. Nhưng trước hết con xin bố mẹ hãy ngồi xuống ghế, bởi nếu không thì bố mẹ sẽ không thể đọc đến đoạn cuối của bức thư này.
Lúc ấy rất may là cô gái ở nhà đối diện phòng trọ của con đã nhìn thấy. Chính cô ta đã gọi xe chữa lửa và xe cứu thương đến. Cô ấy cũng chăm sóc con trong thời gian con nằm viện; và bởi vì con không biết phải trú ngụ ở đâu sau cơn hỏa hoạn đó nên cô ấy đã đề nghị con về ở chung với cô ấy. Căn phòng của cô ấy tuy không tiện nghi lắm nhưng rất xinh xắn dễ thương. Tuổi cô ấy gấp hai lần tuổi con nhưng là một phụ nữ đáng ngưỡng mộ và chúng con đã yêu nhau. Chúng con muốn cưới nhau nhưng chưa định được ngày tháng vì con còn phải chờ cho cô ấy sinh nở xong.
Vâng, thưa bố mẹ kính mến, không lâu nữa con sẽ làm bố. Con biết bố mẹ rất mong được trở thành ông bà và con chắc chắn bố mẹ sẽ đón nhận đứa bé với tất cả niềm yêu thương. Điều ngăn cản chúng con tiến hành hôn lễ là vì cả hai đều bị bệnh truyền nhiễm, nhưng con tin là chúng con sẽ nhanh chóng lành bệnh bởi mỗi ngày đều có tiêm thuốc pénicilline.
Còn bây giờ con xin nói sự thật cho bố mẹ biết: phòng con ở không hề có hỏa hoạn. Con chẳng bị chấn thương não, chưa bao giờ nằm viện, lấy vợ hay bị bệnh truyền nhiễm cũng như chẳng có cô gái nào hiện diện trong cuộc sống của con. Chỉ có điều là trong học kỳ vừa qua, con đã bị rớt ba môn trong số sáu môn học và con muốn giúp bố mẹ thấy đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Con yêu của bố mẹ.
No comments:
Post a Comment