Thursday, October 11, 2012

"CƠM-PHỞ" thời nay (P3): Phát hiện âm mưu ép nhân viên nữ tự nguyện... hiến dâng

Không chỉ có 1 cô bồ nhí cặp kè thường xuyên, chồng tôi còn là chuyên gia hại đời những cô gái trẻ trong công ty.



Tôi vẫn nhớ như in khuôn mặt chồng tôi đỏ ửng như con thú háu ăn đang ngấu nghiến thân thể nuột nà của cô gái đó.

Chồng tôi ngoài 40 tuổi, bề ngoài khá lịch lãm, là giám đốc kinh doanh một công ty cổ phần lớn. Nhìn lên thì chẳng bằng ai, những nhìn xuống thì còn ối người phải trầm trồ ngưỡng mộ anh.

Được cái, anh kiếm ra tiền nhưng không mấy khi bỏ bê, lơ là chuyện gia đình, con cái. Vì thế nên tôi cũng không quá khắt khe với anh mấy chuyện cơm - phở. Tôi vốn quan niệm, phải cho chồng “đổi gió” thì tinh thần mới thoải mái, toàn tâm, toàn ý với gia đình được. Tôi không nặng nề với anh mấy chuyện mát-xa hay "karaoke tay vịn", thậm chí là “bóc bánh trả tiền”, nhưng tôi không chấp nhận chuyện anh có bồ.

Ấy thế mà đùng cái tôi nghe được tin như sét đánh bên tai. Anh không những có một cô bồ nhí cặp kè thường xuyên mà còn là sát thủ tình trường hại đời không biết bao nhiêu cô gái trẻ ở công ty.

Lúc đầu nghe chị trưởng phòng công ty anh mách, tôi còn bán tín, bán nghi. Tôi biết có chuyện anh có chơi bời bên ngoài nhưng mà nếu thực sự như lời chị kia nói thì chiến tích của chồng tôi quá “khủng” và tôi không dám tin.

Tối đó, tôi gửi hai đứa nhỏ sang ngoại, 1 mình lọ mọ lên công ty anh “kiểm chứng”. Nhân viên công ty chỉ còn lác đác vài người. Ai cũng chúi mặt vào máy tính làm thêm giờ. Phía phòng làm việc riêng của chồng tôi đã tắt đèn, chỉ còn le lói ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính. Tôi biết anh vẫn chưa về, nên lặng lẽ ẩy cửa phòng vào.


Ẩy cửa rồi tôi mới thực sự hối hận, chẳng thà tôi gõ cửa để cảnh tượng đau lòng ấy không đập vào mắt mình. Chồng tôi và một cô nhân viên trẻ quần áo xộc xệch đang quấn quít ôm hôn nhau ngay trên ghế salon. Trong không gian sáng tối lờ mờ hình ảnh đồi bại ấy càng khắc sâu trong đầu tôi. Tôi vẫn nhớ như in khuôn mặt chồng tôi đỏ ửng như con thú háu ăn đang ngấu nghiến thân thể nuột nà của cô gái đó.

Thật sự lúc đó tôi không chỉ sốc và còn rất đau đớn. Tôi không thể tin chồng mình lại là người đàn ông như vậy. Những điều mắt thấy tai nghe khiến tôi hoàn toàn lung lạc vào cuộc sống. Chồng tôi hàng tháng vẫn phải chu cấp tiền cho một cô bồ nhí là gái làng chơi. Chồng tôi là kẻ dùng quyền để ép nhân viên nữ phải "tự nguyện dâng hiến" mỗi buổi nghỉ trưa hoặc tối tan tầm.... Và còn nhiều điều đắng cay khác nữa mà anh buộc lòng phải thú nhận với tôi. Anh xin lỗi và hứa sẽ không tiếp diễn nữa.

Nhưng chồng tôi ơi, dù anh có bỏ cô bồ nhí kia, có không hành hạ mấy cô nhân viên trẻ kia nữa thì những tội ác mà anh làm với họ liệu có hết được không? Bản tính ham của lạ có thay đổi được không? Và anh có biết hậu quả xấu nhât xảy ra nếu việc anh làm bị lộ ra ngoài không? Anh học nhiều biết rộng mà sao có lúc lại mu muội đến vậy cơ chứ.

Quả thật, tôi không còn dám tin tưởng vào anh hay bất cứ ai nữa. Cuộc đời đúng là vòng quay đầy chua xót. Tôi bắt đầu ghê tởm người đàn ông của cuộc đời mình. Đã gần 1 tháng này tôi lặng lẽ như chiếc bóng trong ngôi nhà rộng, trầm cảm, u uất. Tôi đã tính tới việc ly hôn nhưng 2 đứa nhỏ sẽ ra sao khi bố mẹ mỗi người một nơi? Vì chúng, tôi sẽ phải thật mạnh mẽ và vững tâm để vượt qua cơn bão tố này.

No comments:

Post a Comment